NÀNG TIÊN CÁ
Thạch thảo ra hoa để rồi tàn úa
Và An-đéc-xen
Những bông hoa thắm ánh dương
Lóng lánh nơi đáy cát xanh màu ngọn lửa diêm sinh
Và nàng tiên cá
Thời thơ ấu dần xa
Và chuyện thần tiên nay chỉ là nỗi nhớ
Thế nhưng tháng năm không xoá nhoà ký ức
Nó chỉ phủ bụi lên kỷ niệm
Để khi ngoảnh đầu lại
Mọi thứ đều nhoè đi
Giống như ta đang nhìn qua nước mắt.
Bởi thế trong tôi đôi khi vẫn ngân lên dịu dàng một giọng hát từ biển khơi
Dẫu giấc mơ lấp lánh về chàng hoàng tử lâu lắm rồi chẳng còn nguyên vẹn
“Cầm An-đéc-xen mà sao lòng không khóc...”
Đã qua rồi cái thời khóc vu vơ cùng nàng tiên nơi đáy biển
Cũng tan đi nỗi oán hờn sự vô tình của hoàng tử
Chỉ một chút tự nhủ với lòng
Ông già An-đéc-xen sao khéo lãng quên?
Vô tình hay hữu ý
Mà người kể chuyện cổ tích đã quên không cho hoàng tử một trái tim
Để trái tim ấy biết rung cảm, biết yêu thương...
Biết nhận ra người yêu đích thực
Tôi chẳng tin chỉ vì không còn giọng hát để hát về tình yêu của mình
Mà thuỷ nữ đã không thể thức dậy trái tim hoàng tử
Làm gì có trái tim ấy!
Chỉ là tấm áo! Chỉ là hình nhân!
Và mối tơ duyên tưởng như trọn vẹn của chàng và công chúa nước láng giềng
Chỉ là chuyện “hoàng tử - công chúa” xứng đôi thôi
Đó không phải là tình yêu!
Ngàn lần không phải!
Chỉ còn một mình thuỷ nữ chơ vơ với khát vọng một tình yêu bị bỏ rơi
Nàng rời xa những bông hoa tươi thắm không có hương thơm nơi khơi xa
Để đi tìm cho mình một tình yêu,
Một linh hồn bất diệt trên mặt đất
Để rồi...
Hoàng tử sẽ quên nàng
Điều đó là sự thật
Nhưng bởi vì tình yêu lớn của nàng
Bởi vì khát sao một linh hồn bất diệt mà cuộc đời này sẽ mãi mãi nhớ nàng
Nhờ An-đéc-xen
Ba trăm năm có dài...
Để người con gái không trung có một linh hồn bất diệt?
“Chú lính chì đã tan chảy thành tro
Cô bé bán diêm cũng chết vùi trong tuyết...”
Cổ tích vẫn là cổ tích
Gập lại cuốn truyện ngày xưa
Nàng tiên cá đã không tìm được cho mình một tình yêu trên mặt đất
Bởi vì nàng đã yêu nhầm
“Đâu phải những gì lấp lánh đều là vàng!”
Một ai đó đã từng nói như vậy
Chỉ khi đôi mắt lần đầu đẫm lệ
Nàng mới hiểu tình yêu lớn nhất trong đời mình là dành cho cuộc đời này
Khi mình hạnh phúc niềm hạnh phúc của mọi người
Cười nụ cười của mọi người
Đó là tình yêu của một linh hồn bất diệt
Và dẫu thạch thảo nở hoa để rồi tàn úa
Thì vẫn còn lại, mãi mãi một giọng hát từ biển khơi
End